Có lẽ rất nhiều người đồng ý với Arsene Wenger rằng Arsenal cần
thay đổi. Họ phải tạo ra một cú hích thật mạnh trước khi tất cả
quá muộn. Chơi với 2 tiền đạo tại Anfield là một phát kiến đáng
ghi nhận với người quá an toàn như Giáo sư. Nhưng để Sanchez
trên ghế dự bị thì thật điên rồ.
Wenger đương nhiên phải trả lời chất vấn về vấn đề này. Nhưng
đừng mất công nghe ông thầy 67 tuổi này nói làm gì vì dù có che
đậy tài tình bằng lời nói cỡ nào, ai cũng hiểu đang có một cuộc
chiến trong phòng thay đồ. Bởi khi bạn muốn tấn công, bạn sẽ
không thể cất cầu thủ ghi nhiều bàn nhất, đồng thời kiến tạo
nhiều nhất đội được.
Tâm trạng của Sanchez là thứ khó lý giải nhất
một hình hài chẳng có sức phản kháng, đặc biệt trong hiệp 1.
Tạo điểm nhấn hơn cả là nụ cười nửa miệng của Sanchez khi chứng
kiến Roberto Firmino mở tỷ số. Ống kính truyền hình đã không bỏ
qua khoảnh khắc này và mang đến cho cả thế giới cái nhìn rõ
ràng về nội bộ Arsenal.
Sanchez cười mỉa, dù ít hay nhiều, nhắm vào Wenger. Bởi lẽ dù
ra sức chối bỏ sự phụ thuộc vào một cá nhân, Giáo sư vẫn buộc
phải tung Sanchez vào sân ngay đầu hiệp 2. Nghiệt ngã thay, anh
lại tỏa sáng với đường kiến tạo cho Danny Welbeck. Miệng Wenger
đắng ngắt với sự thay đổi này, ông buộc phải thừa nhận Sanchez
vẫn là số 1 ở Emirates.
Sanchez vẫn là cầu thủ khiến Liverpool hoảng nhất
Trong một ngày không Mesut Oezil, chỉ nỗ lực của riêng Sanchez
vẫn có thể tạo nên khác biệt. Và với một ngôi sao xuất chúng,
bạn không thể đối đãi như người thường. Luân lý ở đời là vậy,
chúng ta phải phù hợp với thời thế. Wenger muốn đi ngược dòng
chảy với lối suy nghĩ khung lương bảo thủ, đừng trách Sanchez
dao động và thậm chí, cười mỉa khi bị cho ra rìa.
Nụ cười đó là giọt nước tràn ly. Sau mùa này, nhiều khả năng 1
trong 2 người Sanchez và Wenger sẽ phải ra đi. Kịch bản điên rồ
hơn, cả hai cùng đi và bỏ lại Arsenal trong hoang tàn bề bộn.
Từ một mùa giải kỳ vọng trở thành một đống đổ nát, không cười
nhạt thì biết làm gì bây giờ!