35 TUỔI, VẪN CHINH PHỤC
Mùa Hè năm ngoái, Pirlo chạm ngưỡng 100 trận cho Azzurri ở cuộc
đối đầu với Mexico tại Confed Cup 2013. 15 tháng sau, thêm một
cột mốc nữa của Italia mà Pirlo sắp chinh phục. Nếu ra sân đêm
nay, anh sẽ chính thức vượt qua huyền thoại Dino Zoff để trở
thành cầu thủ khoác áo Italia nhiều thứ 4 trong lịch sử, với
113 lần. Dù đã 35 tuổi, Pirlo vẫn hạ gục từng đỉnh cao.
Thực tế, sự nghiệp Pirlo đã gắn liền với những thử thách gian
nan, những lần chinh phục hết thử thách này đến thách thức
khác. 6 tuổi, khi được tuyển trạch viên của Brescia là Roberto
Clerici phát hiện lần đầu vào mùa Xuân năm 1985, Pirlo khi đó
mới nặng hơn 17kg, tức thiếu 3 kg so với cân nặng chuẩn của một
cậu bé cùng trang lứa. Nhưng Pirlo bằng tài năng và ý chí vẫn
thuyết phục được Clerici mang anh đến Bresica năm 1992.
Năm 1998, 19 tuổi, Pirlo chuyển sang Inter. Nhưng ở đây, Luigi
Simoni xếp anh đá tiền đạo. Chỉ trong vòng 3 năm (1998-2001),
anh phải chuyển đội bóng tới 5 lần. Với Milan, dù tới San Siro
từ năm 2001 thì cũng phải đến ngày 18/8/2002, sự nghiệp Pirlo
mới sang trang mới khi Carlo Ancelotti quyết định kéo anh xuống
đá ngay phía trên hàng hậu vệ.
Năm 2011, tưởng rằng Pirlo đã hết thời khi Milan tìm mọi cách
đẩy anh sang Juventus. Nhưng tới Juve, Pirlo vẫn biết cách tỏa
sáng. Trong 3 chức vô địch Scudetto gần đây của Bianconeri,
Pirlo đóng góp 12 bàn và có 26 pha kiến tạo. Ngay cả khi tưởng
như đã là “đồ bỏ đi” thì Pirlo vẫn tỏa sáng rực rỡ, thậm chí
tỏa sáng ở cả EURO 2012.
Thế mới nói, sự nghiệp Pirlo đã gắn liền với những hành trình
chinh phục đáng nể. Để rồi bây giờ, anh là tiền vệ mà Jack
Wilshere thừa nhận rằng “là hình mẫu để tôi học tập theo”. Anh
là tiền vệ mà Xavi miêu tả: “Khi xem Pirlo chơi bóng, tôi thấy
như được chiêm ngưỡng một kỳ quan”. Anh là tiền vệ mà huyền
thoại Jorge Valdano bảo rằng: “Anh ấy là tổng hòa của những
tiền vệ đẳng cấp nhất”.
NHƯNG ITALIA KHÔNG CÒN CẦN PIRLO
Không thể phủ nhận Pirlo là tiền vệ hay nhất của Italia trong
hơn 1 thập kỷ trở lại đây. Pirlo là chìa khóa trong mọi hệ
thống của Azzurri. Nhưng hệ thống nào thì cũng đến lúc cần sự
thay đổi, cần một cuộc cách mạng để làm mới. Tây Ban Nha thống
trị thế giới suốt 5 năm qua nhưng giờ thì không còn sống với
niềm cảm hứng Xavi Hernandez, mà thay vào đó là Cesc Farbegas.
Đức chơi rất hay ở EURO 2012 nhưng tới World Cup 2014, tới khi
Philipp Lahm được đẩy lên đá tiền vệ trung tâm, thì Cỗ xe tăng
mới vô địch thế giới. Italia cũng cần cuộc cách mạng dũng cảm
như thế.
Trong trận đấu đầu tiên của Conte, Italia đã trình làng một
diện mạo mới, với lối chơi tốc độ và Daniel De Rossi đứng ở vị
trí “mỏ neo”. Đấy là chưa kể, Conte cũng có trong tay Marco
Verratti, người được coi là truyền nhân của Pirlo.
Hai tiền vệ trung tâm đẳng cấp thế giới cùng thời với Pirlo là
Steven Gerrard và Xavi đều đã từ giã ĐTQG. Azzurri bây giờ cũng
không còn cần Pirlo nữa!
7. Mặc dù đã 112 lần khoác áo Azzurri nhưng Pirlo
mới đeo băng đội trưởng đúng 7 lần, thua xa Gianluigi Buffon,
người đã có hơn 40 lần đeo băng thủ quân Italia.