báo rằng tôi sẽ không còn là HLV của Barca từ mùa giải tới. Tôi
không gia hạn hợp đồng và hợp đồng của tôi sẽ hết hạn vào cuối
mùa giải này”,
phát biểu của Luis Enrique như một tiếng thở dài trong ngày
Barcelona đại thắng Sporting Gijon và vươn lên dẫn đầu La Liga.
Tiếng thở dài ấy đáng nói chỉ phát ra từ Enrique chứ chẳng phải
từ tất cả thành viên Barca hay rộng hơn là cộng đồng người
Catalan. Trên khắp mặt báo xứ sở này hôm nay, thứ đập vào mắt
độc giả đầu tiên là Enrique sẽ nghỉ việc vào cuối mùa, thứ hai
là các phương án khả dĩ thay thế chiến lược gia người Tây Ban
Nha.
Điều thứ hai thì từ Sport đến Mundo Deportivo, 2 tờ nhật báo
thể thao lớn nhất Catalan đã ra rả suốt từ khi Enrique vừa mới
nhậm chức chứ không phải đợi đến ngày hôm nay. Cứ Barca thua là
xuất hiện ngay cụm từ “Những phương án thay thế Enrique”. Ngay
cả quả bom Messi xung đột Enrique cách đây 2 năm cũng được kích
nổ bởi báo chí Catalan chứ không phải từ “báo địch” Madrid.
Tại Nou Camp, BLĐ Barca cũng đang bàn tính chuyện tìm người
thay thế Enrique, thậm chí chủ tịch Josep Bartomeu còn bóng gió
về tương lai huy hoàng với một tay HLV có số má trên băng ghế
chỉ đạo. Những diễn biến ấy, không xảy ra khi Pep Guardiola nói
lời chia tay Barca cách đây 5 năm.
Hình ảnh của Enrique không thể lung linh bằng Pep trong mắt
cule
Khi đó, người ta chỉ nói về di sản của Pep, dự báo về sự đi
xuống của đội bóng xứ Catalan thời hậu Guardiola. Mà, so sánh
về danh hiệu lớn (Champions League, La Liga và Cúp Nhà Vua)
trong cùng khoảng thời gian, gia tài của Enrique còn đồ sộ hơn
cả người tiền nhiệm vốn dĩ đã được gắn mác vĩ đại.
Cụ thể, mùa đầu tiên Pep “ăn ba”, Lucho (biệt danh của Enrique)
cũng “ăn ba”, mùa thứ hai, Pep chỉ có La Liga thì Lucho vô địch
ở cả hai đấu trường quốc nội. Vậy từ đâu lại xuất hiện sự phân
biệt đối xử giữa hai nhà cầm quân có hiệu suất chinh phục danh
hiệu cao nhất lịch sử Barca như vậy?
Câu trả lời nằm ở xuất xứ. Người Catalan không cởi mở như người
Madrid, họ mang tính cục bộ địa phương cao hơn. Pep là một cule
từ trong trứng, ông sinh ra và lớn lên tại Catalan, trưởng
thành từ lò La Masia, những năm tháng đỉnh cao nhất trong sự
nghiệp cầu thủ lẫn HLV đều gắn bó với Barca.
đội bóng Barca vừa nghiền nát đêm qua, ông có 5 năm gắn bó
với Barca nhưng trước đó là 5 năm khoác áo Real. Thế nên, suy
cho cùng, Enrique trong mắt người Catalan cũng chỉ hơn lính
đánh thuê chút đỉnh. Nói cách khác là một huyền thoại… sứt
sẹo.
Về dấu ấn chiến thuật, những thứ Pep mang đến cũng thấm đẫm giá
trị hơn hẳn Lucho. Guardiola không phải người khai phá, lối đá
đập nhả đã xuất hiện từ khi Johan Cruyff xuất hiện và những
viên ngọc Messi, Xavi, Iniesta, Puyol hay Pique đều đã được
phát hiện từ trước.
Những danh hiệu vẫn đang chờ Enrique
Vậy nhưng chính ông đưa Barca lẫn triết lý chơi bóng của người
Catalan vươn tới đỉnh cao. Barca 2 lần vô địch Champions
League, 3 lần đăng quang tại La Liga trong 3 năm đầu triều đại
Pep. Triết lý chơi bóng của người Catalan thì được phủ sóng
rộng rãi toàn cầu bằng thuật ngữ tiqui-taca, tức trở thành
thương hiệu, sánh ngang với những xu hướng chiến thuật vĩ đại
nhất lịch sử như Tổng lực hay Catenaccio…
Trong khi đó, triết lý Catalan lại có phần nhợt nhạt đi dưới
thời Enrique. Ba năm qua, thứ bóng đá mà Gã khổng lồ xứ Catalan
trình diễn tạm gọi là tiqui-tacanaccio, chú trọng khâu phòng
ngự hơn, tấn công nhanh và trực diện hơn. Và vì sự bùng nổ của
ba ngọn núi lửa Messi, Suarez và Neymar, bóng dáng Enrique
trong thành công của Barca có phần kém lung linh.
Thế nên, chỉ khi Barca vấp ngã, người ta mới nhớ đến Enrique,
quy tội và đòi thay thế nhà cầm quân này. Ba năm sống trong áp
lực và sự phân biệt đối xử như vậy quả thực quá khủng khiếp.
Bởi vậy Enrique cần dừng lại để nghỉ ngơi. Nhưng nghỉ ngơi vẫn
là câu chuyện của sau tháng 6, hiện thời như Enrique bảo:
“Chúng tôi vẫn còn 3 tháng đầy thú vị trước mắt và vẫn hiện
diện ở cả 3 đấu trường”.
Hôm nay, Barca đã tạm thời chiếm lấy ngôi đầu của Real, báo
hiệu cho một cú nước rút vượt mặt ngoạn mục. Giữa tuần tới sẽ
là cuộc báo thù PSG. Xa hơn nữa là trận chung kết Cúp Nhà Vua.
Đó là những cơ hội cho Enrique chứng tỏ giá trị, để hôm nay ông
là người duy nhất thở dài nhưng đến khi kết thúc mùa giải, cả
Catalan sẽ phải thở dài nuối tiếc, như người Madrid từng nuối
tiếc Vicente Del Bosque.