“Theo tôi, không một cầu thủ nào nên chia tay đội tuyển cả. Hãy
để HLV làm việc ấy”, Pirlo viết trong cuốn tự truyện được đánh
giá rất cao của anh. Pirlo có lẽ là cầu thủ hiếm hoi trên thế
giới cho rằng việc khoác áo đội tuyển không chỉ là một niềm
hạnh phúc mà còn là một nghĩa vụ.
Đã là nghĩa vụ, tất nhiên bạn sẽ phải thi hành. Nhưng niềm hạnh
phúc sẽ khiến việc thi hành nghĩa vụ trở nên nhẹ nhàng hơn, vui
vẻ hơn. Cứ mỗi lần tập trung đội tuyển, bạn sẽ thường xuyên đọc
được thông tin HLV của CLB và đội tuyển mâu thuẫn với nhau. HLV
Brendan Rodgers kêu gọi HLV Roy Hodgson thông cảm mà đừng gọi
Daniel Sturridge đang còn đau. HLV Jose Mourinho thì có ý trách
móc HLV Vicente del Bosque vì đã gọi Diego Costa khi thừa biết
anh này không thể thi đấu liên tục ở cường độ cao.
Với Pirlo, không bao giờ có chuyện ấy. Nếu HLV hay thậm chí Chủ
tịch ra sức ngăn cản anh cống hiến cho đội tuyển, họ sẽ đối
diện với cơn thịnh nộ của chàng tiền vệ yêu nước. Mà một khi
Pirlo phẫn nộ, anh có thể làm bất cứ điều gì. Lợi ích quốc gia
bao giờ cũng phải đặt lên hàng đầu.
Pirlo gọi màu áo thiên thanh mà anh mặc trên người là “làn da
thứ 2” của mình. Anh so sánh khoái cảm khi chơi cho đội tuyển,
nghe bản quốc ca hùng tráng với cảm giác “lên đỉnh” khi làm
tình. Anh viết: “Cảm giác sướng khi làm tình sẽ qua mau, nhưng
cảm giác sướng khi chơi cho đội tuyển thì dai dẳng hơn, âm ỉ
hơn. Antonio Cassano bảo đã ngủ với 700 phụ nữ. Nhưng liệu nó
có đổi lại được việc anh ta không còn được khoác áo Azzurri nữa
hay không?”. Pirlo tự hỏi rồi anh trả lời luôn: không đời nào.
Làm một chiến binh trên sân cỏ bao giờ cũng uy dũng hơn là…
trên giường.
Bao nhiêu người có thể nghĩ được như Pirlo? Năm nay anh 35
tuổi, già hơn Gerrard, Xavi, Alonso lẫn Lahm, nhưng nhiệt huyết
của anh vẫn như thuở lần đầu khoác áo đội U15 Italia. Anh vẫn
lưu bản “Un’estate Italiana” bất hủ vào trong ipod, vẫn giữ mãi
ký ức của Italia 1990 như mới ngày hôm qua. Anh ví khoảng không
gian từ vòng tròn giữa sân đến chấm 11 mét của khung thành đối
thủ là “hành lang tử tội” vì phải mang trên vai gánh nặng và sự
kỳ vọng của cả một dân tộc yêu bóng đá. Anh bảo những vết
thương mà mình hứng chịu khi chơi cho đội tuyển là những “vết
sẹo yêu nước”.
Pirlo trước khi là một tuyển thủ quốc gia đã là ultra của chính
cái đội tuyển quốc gia ấy. Trời xanh màu thiên thanh, màu áo
thiên thanh là của mọi người Italia, mọi cầu thủ cần phải cảm
thấy vinh dự khi chơi bóng trong màu áo ấy. Pirlo luôn quan
niệm như thế và anh chưa một phút nào đi chệch ra khỏi lý tưởng
của mình.
Tinh thần tận hiến của Pirlo là một điều đáng quý. Còn một điều
nữa khiến Pirlo rút lại quyết định giã từ sự nghiệp quốc tế của
mình: Antonio Conte. Pirlo đã làm việc với nhiều HLV hàng đầu,
nhưng không một ai chinh phục được anh như Conte. Trong cuốn tự
truyện, anh mô tả Conte như một thủ lĩnh có thể khiến mọi cầu
thủ chết vì mình. Có vẻ Italia đang cần một vị thủ lĩnh như thế
sau thất bại World Cup 2014 hơn bất kỳ bậc thầy chiến thuật
nào.